Vui sao được vào xóm tri ân
Mạo muội T tôi góp mấy vần
Xin chúc mọi người luôn mạnh khỏe
Để cùng mãi mãi với tri ân
Hoàng minh Thạo
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011
KỶ NIỆM MỘT CHUYẾN ĐI
Hai mươi tháng bảy đến rồi
Lòng tôi lưu luyến bồi hồi nhớ nhung
Anh em tôi ,Thảo đi cùng
Hẹn giờ đón gặp đi chung Tô Hà
Máy bay cất cánh vút xa
Từ Tân Sơn Nhất thẳng ra Tuy Hòa
Anh Đức điềm đạm mặn mà
Vui cười chào đón như là người thân
Em Hương tính nết chuyên cần
Lo cơm lo nước mười phân vẹn mười
Ngày mai hai mốt đến đến rồi
Đón đoàn Hà Nội kịp thời lo ngay
Chúng em dâng đóa hoa này
Kính thầy tặng bạn tình say nghĩa tình
Đá Đĩa ai xếp nên gềnh
Chiều về Tháp Nhạn chênh vênh ngất trời
Sao Việt điểm đến tuyệt vời
Món ăn đặc sản người người đều khen
Chúng tôi ngủ lại một đêm
Mai thăm PhụTử còn nên đá vàng
Hành quân đi tiếp NhaTrang
Ghé thăm nơi đỗ chuyến hàng Vũng Rô
Tháp Bà đồ sộ quy mô
Người Chăm múa điệu Ăng Cô vui mừng
Hòn Ngọc Việt điểm dừng chân
Cáp treo ai đã một lần đi qua
Thủy Cung sâu thẳm đậm đà
Hàng trăm loài cá như là biển khơi
Nhạc nước thiết kế tuyệt vời
Muôn ngàn màu sắc ngút trời nước phun
Ra về lòng những vấn vương
Nhớ nhau ta lại lên đường thăm nhau
Khen ai khéo bắc nhịp cầu
Tri Ân tình nghĩa trước sau vẹn tròn
Dù cho sông cạn đá mòn
Lời thề sau trước vẫn còn bên nhau
T tôi mạn phép vài câu
Một chút kỷ niệm nặng sâu nghĩa tình
Đồng Nai
Ngày 10 tháng 7 năm 2011
Hoàng minh Thạo
Lòng tôi lưu luyến bồi hồi nhớ nhung
Anh em tôi ,Thảo đi cùng
Hẹn giờ đón gặp đi chung Tô Hà
Máy bay cất cánh vút xa
Từ Tân Sơn Nhất thẳng ra Tuy Hòa
Anh Đức điềm đạm mặn mà
Vui cười chào đón như là người thân
Em Hương tính nết chuyên cần
Lo cơm lo nước mười phân vẹn mười
Ngày mai hai mốt đến đến rồi
Đón đoàn Hà Nội kịp thời lo ngay
Chúng em dâng đóa hoa này
Kính thầy tặng bạn tình say nghĩa tình
Đá Đĩa ai xếp nên gềnh
Chiều về Tháp Nhạn chênh vênh ngất trời
Sao Việt điểm đến tuyệt vời
Món ăn đặc sản người người đều khen
Chúng tôi ngủ lại một đêm
Mai thăm PhụTử còn nên đá vàng
Hành quân đi tiếp NhaTrang
Ghé thăm nơi đỗ chuyến hàng Vũng Rô
Tháp Bà đồ sộ quy mô
Người Chăm múa điệu Ăng Cô vui mừng
Hòn Ngọc Việt điểm dừng chân
Cáp treo ai đã một lần đi qua
Thủy Cung sâu thẳm đậm đà
Hàng trăm loài cá như là biển khơi
Nhạc nước thiết kế tuyệt vời
Muôn ngàn màu sắc ngút trời nước phun
Ra về lòng những vấn vương
Nhớ nhau ta lại lên đường thăm nhau
Khen ai khéo bắc nhịp cầu
Tri Ân tình nghĩa trước sau vẹn tròn
Dù cho sông cạn đá mòn
Lời thề sau trước vẫn còn bên nhau
T tôi mạn phép vài câu
Một chút kỷ niệm nặng sâu nghĩa tình
Đồng Nai
Ngày 10 tháng 7 năm 2011
Hoàng minh Thạo
NHƯ CHƯA HỀ CUỘC CHIA LY
Tôi và gia đình em mất liên lạc từ năm 1986 có những lần tôi đã viết thư tay gửi đến địa chỉ 71 HùngVương Nha Trang (nhà em ở sau ngày giải phóng) nhưng chủ mới nói gia đình em đã chuyển đi nơi khác. Từ ngày đó đến nay tôi bặt vô âm tín về em và gia đình, nhưng trong tâm trí tôi luôn có một niềm tin và hy vọng sẽ gặp được gia đình và em.
Một buổi trưa ngày10 tháng 7 năm 2009 đọc báo tuổi trẻ,trên trang 4 số báo này có đăng một bài viết của đồng chí phó ban tuyên giáo tỉnh ủy Phú Yên nhân dịp đi thăm các chiến sỹ đảo Trường Sa và trích đăng bài thơ có tựa đề “gửi chiến sỹ nhà giàn DK1” của tác giả Nguyễn Tô Hà đài truyền hình Phú Yên. Như thần linh mách bảo, Nguyễn Tô Hà chính là em ,người con gái đầu lòng của thủ trưởng tôi .Ông là đại tá chủ nhiệm chính trị sư đoàn 470 bộ đội Trường Sơn ,người mà tôi luôn kính yêu và phục vụ người trong thời gian quân ngũ,người và tôi thân tình như cha con vậy.Tôi lập tức viết một lá thư gửi đến địa chỉ :Nguyễn Tô Hà đài truyền hình Phú Yên .Ba ngày sau tôi nhận được một cuộc điện thoại , phía đầu dây bên kia có tiếng : a lô! em đây em là con gái cụ Thảo người mà anh đang đi tìm mấy chục năm nay. Lòng tôi súc động ngẹn ngào không nói nên lời chỉ ấp úng được vài câu và em hẹn gặp nhau tại nhà anh Thảo ở thị trấn Trảng Bom tỉnh Đồng Nai. Tôi thấp thỏm mong chờ đến ngày ấy .Ngày 18 tháng 7 năm 2009 hai cha con tôi lên đường bằng xe máy xuống nhà anh ,anh là bạn của em trong thời gian còn học phổ thông ngoài Chí Linh Hải Dương .Đồng thời anh cũng là đồng đội của tôi ,bộ đội Trường Sơn trong những năm đánh Mỹ .Đúng 10 giờ cha con tôi có mặt tại nhà anh. Đón chúng tôi là hai mẹ con nhà Vân Anh, Vân Anh là con gái thứ ba của cụ ,đợi một lúc sau Hương con gái thứ hai của cụ và cậu em út cùng có mặt.Anh em tay bắt mặt mừng khó tả hơn 30 năm trời xa cách anh em mới gặp lại nhau rồi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời. Buổi trưa hôm đó chúng tôi cung gia đình anh dung một bữa cơm thậ là đầm ấm.Mọi người nâng ly chúc mừng ngày xum họp .Đúng như tựa đề của một chương trình trên đài truyền hình Việt Nam:|Như chưa hề có cuộc chia ly.
Từ đó đến nay anh em chúng tôi thường xuyên thăm hỏi và động viên nhau cầu mong sao cho mọi người bình an, mạnh khỏe , hạnh phúc và tốt lành.
Đồng Nai, ngày 10 tháng 7 năm 2011
Một buổi trưa ngày10 tháng 7 năm 2009 đọc báo tuổi trẻ,trên trang 4 số báo này có đăng một bài viết của đồng chí phó ban tuyên giáo tỉnh ủy Phú Yên nhân dịp đi thăm các chiến sỹ đảo Trường Sa và trích đăng bài thơ có tựa đề “gửi chiến sỹ nhà giàn DK1” của tác giả Nguyễn Tô Hà đài truyền hình Phú Yên. Như thần linh mách bảo, Nguyễn Tô Hà chính là em ,người con gái đầu lòng của thủ trưởng tôi .Ông là đại tá chủ nhiệm chính trị sư đoàn 470 bộ đội Trường Sơn ,người mà tôi luôn kính yêu và phục vụ người trong thời gian quân ngũ,người và tôi thân tình như cha con vậy.Tôi lập tức viết một lá thư gửi đến địa chỉ :Nguyễn Tô Hà đài truyền hình Phú Yên .Ba ngày sau tôi nhận được một cuộc điện thoại , phía đầu dây bên kia có tiếng : a lô! em đây em là con gái cụ Thảo người mà anh đang đi tìm mấy chục năm nay. Lòng tôi súc động ngẹn ngào không nói nên lời chỉ ấp úng được vài câu và em hẹn gặp nhau tại nhà anh Thảo ở thị trấn Trảng Bom tỉnh Đồng Nai. Tôi thấp thỏm mong chờ đến ngày ấy .Ngày 18 tháng 7 năm 2009 hai cha con tôi lên đường bằng xe máy xuống nhà anh ,anh là bạn của em trong thời gian còn học phổ thông ngoài Chí Linh Hải Dương .Đồng thời anh cũng là đồng đội của tôi ,bộ đội Trường Sơn trong những năm đánh Mỹ .Đúng 10 giờ cha con tôi có mặt tại nhà anh. Đón chúng tôi là hai mẹ con nhà Vân Anh, Vân Anh là con gái thứ ba của cụ ,đợi một lúc sau Hương con gái thứ hai của cụ và cậu em út cùng có mặt.Anh em tay bắt mặt mừng khó tả hơn 30 năm trời xa cách anh em mới gặp lại nhau rồi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời. Buổi trưa hôm đó chúng tôi cung gia đình anh dung một bữa cơm thậ là đầm ấm.Mọi người nâng ly chúc mừng ngày xum họp .Đúng như tựa đề của một chương trình trên đài truyền hình Việt Nam:|Như chưa hề có cuộc chia ly.
Từ đó đến nay anh em chúng tôi thường xuyên thăm hỏi và động viên nhau cầu mong sao cho mọi người bình an, mạnh khỏe , hạnh phúc và tốt lành.
Đồng Nai, ngày 10 tháng 7 năm 2011
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)